You are not connected. Please login or register

BOF phiên bản việt phần 8

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1BOF phiên bản việt phần 8 Empty BOF phiên bản việt phần 8 Tue May 17, 2011 11:41 am

Jubior_Ri0

Jubior_Ri0
Thành Viên Vip
Thành Viên  Vip

Hum nay Nam hok đi học.

Hắn phải chuẩn bị tham dự một buổi tiệc lớn do cha mẹ hắn tổ chức để chào đón cô tiểu thư của tập đoàn lớn mà cha mẹ hắn phải nể sợ. hắn không thik, ghét tiệc tùng, hắn chán những đứa con gái đầy quyền lực kia, nhưng với tư cách là người thừa kế tập đoàn Nguyễn Hoàng hắn phải tham dự.

Hội trường được trang hoàng lộng lẫy. tiệc này dành riêng cho những cậu chủ cô chủ nhỏ, họ sẽ đeo mặt nạ và nhảy với nhau. Đương nhiên nhân vật được mời quan trọng nhất tối nay là đại tiểu thư tập đoàn HT hùng mạnh rùi.

8 h tối tại hội trường yến tiệc nhà Nguyễn Hoàng đúng là đất rộng người đông. Toàn là những tiểu thư công tử quyền quý. Ông Bà nhà họ Nguyễn bước ra, hai ông bà trông rất quý phái.

- Chào mừng các tiểu thư, công tử… đêm nay, nhà họ Nguyễn chúng tôi tổ chức buổi tiệc này để chào đón và chúc mừng đại tiểu thư của tập đoàn HT – một người thừa kế sáng giá với năng lực đáng ngưỡng mộ. Cô đã đưa tập đoàn HT thoát khỏi khủng hoảng trong thời gian ngắn. chúng ta sẽ được diện kiến cô trong ít phút nữa. bây giờ tôi xin nhường lại cương vị chủ trì buổi tiệc lại cho con trai tôi Nguyễn Hoàng Khánh Nam… chúc các cô cậu vui vẻ.

Nói rồi hai ông bà ngồi xuống ghế. Nam bước ra, thật không có thể dùng từ gì để diễn tả vẻ đẹp của cậu. cứ như một chàng hoàng tử, mà không, một anh boy thiên thần cực kute nhưng lịch lãm. Với bộ vec đen sang trọng, trông cậu huyền bí và đẹp lạ thường. mấy cô tiểu thư nhìn Nam trân trân

Con mắt hiện hình trái tim sau cái mặt nạ. Hai phút sau, một chiếc xe hơi đen bóng sang trọng lướt im ru tới trước cửa hội trường. mười người đàn ông lực lưỡng ăn mặc sang trọng, chắc là vệ sĩ đứng thành hai hàng trước cửa xe. Một cô bé với mái tóc hơi xoăn đen bóng bước xuống. Làn da trắng thấp thoáng trong bộ váy dạ hội trắng toát tôn lên vẻ đẹp của cô, cái mặt nạ hình cánh bướm cũng trắng luôn che hai mắt và nửa khuôn mặt. Trông cô bé như một thiên sứ, ngây thơ, xinh đẹp không gì có thể tả nổi. mấy chàng công tử của chúng ta ngây ra trước vẻ đẹp đó. Nhưng họ cũng biết à họ không xứng vớ cô bé.

- Vâng, chúng tôi xin chào mừng tiểu thư ISA BELLA của tập đoàn HT

Ông chủ tịch Nguyễn Hoàng nói lớn với giọng phấn khởi vô cùng. Ông đâu biết cô tiểu thư kia chính là nó, là người mà ông xếp vào cái đám thượng lưu thấp kém

Nó bước vào và mỉm cười với tất cả, nụ cười ấy quả là làm choáng cả hội trường.

Hắn cũng nhìn nó, không hỉu sao hắn cảm thấy nó có gì đó quen quen, hắn đâu biết đó là nó đâu.

- Nào, các chàng trai cô gái xinh đẹp của chúng ta, hãy chọn bạn nhảy đi. Nhạc nổi lên nào!

- Nam, con mời tiểu thư nhảy đi. – bà mẹ nói nhỏ với hắn.

Tất cả các thằng con trai trong căn phòng này đều muốn được mời nó nhảy, một vài tên bạo dạn tiến lại định mời nó, nhưng nó từ chối. Hắn lưng thững bước tới cạnh nó, xé toạt biết bao trái tim các cô gái nơi đây.

- Cô có thể nhảy với tôi không? – hắn chìa tay ra nhưng hỏi rất lạnh nhạt

Nó đặt bàn tay xinh xắn vào tay hắn, nhạc nổi lên và xung quang mọi người bắt đầu khiêu vũ. Tất cả mọi người đêm nay đều rất xinh, nhưng không thể qua nổi hắn và nó. Đây là cặp đẹp nhất và xứng nhất. hắn và nó di chuyển nhịp nhàng, trong lòng nó trào ra biết bao cảm xúc, còn hắn, một cảm giác kì lạ trỗi dậy. hắn ước gì người con gái bên cạnh hắn bay giờ là nó, mặt dù cô gái kia đẹp hơn nó gấp mấy lần. Kết thúc bản nhạc, hắn buông tay nó ra và bước ra khỏi hội trường đông nghẹt đó. Một chàng trai thanh lịch cực kute bước đi lặng lẽ dưới ánh đèn đường. mọi người vẫn khiêu vũ mà đâu biết đã vắng mặt hai nhân vật quan trọng, một là hắn, còn người kia là ai? Chính là nó

Khi thấy hắn bước ra khỏi, nó cũng đi ra, lẳng lặng đi theo hắn.được một đoạn, nó tháo đôi giày cao gót ra xách trên tay, gọi với theo hắn.

- Weeeeee, đi chậm chậm có được hôk? Làm gì mà đi nhanh zữ zậy? đúng là đồ chân dài!

Nghe tiếng nó, hắn quay lại, nhưng thất vọng vì không phải nó mà là một tiểu thư với phong cách kì cục hết sức: mặc váy dạ hội, hai tay xách giày. Hắn tiếp tục bước thì nó chạy nhào đến, nhảy lên cú đầu hắn

- Cái tên này, kiu mà hok nghe à?

- Oái……. Cô làm gì zậy hả? đừng tưởng là đại tiểu thư thì mún làm gì thì làm nha – hắn bực tức

- Rồi sao nào? ai biểu tui kiu mà hok đứng lại hả?

- Cô nghĩ mình là cái gì hả? vào trong đó đi!

- Không! ở trổng ồn lắm, chán chết.

- Cái con này, đại tiểu thư thì phải ở trông đó, không thik hợp với ngoài này đâu. Biến đi!

- Axxxxxxxxxx kiu ai biến hả? mún chị bầm cưng như cám à?

Một lần nữa hắn sựng lại, con nhóc này dữ y chang nó, giọng nói cũng y như nó. Hắn shok quá, đứng nhìn nó chết trân.

- Ê, ê ma nhập lun rùi trời – nó quơ tay trước mặt hắn làm hắn giật mình

- Làm gì zậy hả? đúng là con khùng.

- Ai khùng hả? tại tui thấy mấy người đứng như trời trồng chứ bộ.

- Hum` không rảnh mà đôi co với cô. Mà cô có phải là đại tiểu thư không vậy? cãi nhau như con nít. – hắn trề môi

- Vậy anh có phải đại thiếu gia hok zậy? con trai gì mà đứng đây cãi nhau với tôi. – nó cũng không vừa

- Cô…axxxx tôi không nói chuyện với con khùng như cô. đúng là khùng.

- Axxxxxxxxx cái con Ma Vương đáng ghét này. Dám bảo chị khùng à! – Nó đánh tới tấp vào hắn.

Bao nhiu hồi ức tràn về trong hắn, nó thường gọi hắn như vậy, cũng dữ dằn như vậy, rồi một phút không tự chủ, hắn ôm cái cô đại tiểu thư ấy vào lòng.

1s…2s…3s…1phút…

- Tôi xin lỗi… - hắn buông nó ra khi nhận ra mình đang ôm nó

- Anh tưởng tôi là cái gì mà mún ôm thì ôm hả?

- Tôi… mà cô nghĩ cô là cái gì hả? con gái gì mà người ta ôm vẫn không phản kháng gì hết…ê, đừng nói cô mê tui rùi nha… - hắn kém theo nụ cười mĩa mai

- A ha ha ha, trời ơi, mắc cười quá. trời ơi đau bụng quá… haha…không ngờ trên đời lại có người tự tin như zậy á. Hahaha – nó cười nắc nẻ

Thấy mình bị hố, hắn liền kiếm cách gỡ quê

- Con gái gì mà cười thấy ớn, zô ziêng zễ sợ

Tức thì nó ngậm miệng lại, không cười nữa. bây giờ nó nhìn vào mắt hắn, hắn đã gỡ cái mặc nạ ra từ lúc nào không biết. gương mặt thiên thần, cái gương mặt đáng ghét mà nó thương nhớ bấy lâu nay. Thấy hắn lòng nó vui không tả nổi, hắn đâu biết nó còn sống, nó đang bên cạnh hắn. Nó tự hỏi níu thật sự nó chết rồi, hắn sẽ chờ nó bao nhiu năm? Nó gỡ cái mặt nạ ra, quăng xuống đất. Hắn vẫn không nhìn nó mà nhìn bâng quơ lơ đãng về nơi nào đó… rồi hắn bước đi, buông lại một câu đe doạ

- Vào trong đó đi, đi theo tôi thì đừng có trách.

Rồi hắn bước rất nhanh, khi bóng hắn khuất rồi nó bật khóc. Bao nhiu nhung nhớ bây giờ trào ra thành nước mắt. Nó không nói cho hắn biết, mà dù có nói nó là Thiên cũng chưa chắc hắn tin. Hắn cố chấp ngang bướng lì lợm thì đâu dễ gì tin nó là Thiên chứ. Vả lại hắn còn chẳng thèm nhìn nó nữa là. Nó mún chính hắn nhận ra nó chứ không cần nó phải nói. Nó muốn như zậy.

Quay lại với tên lì lợm đó nào. Hắn bước được một đoạn thì thấy tụi bạn trong lớp, chắc đi chơi zìa. Hắn đi sau tụi nó nên nghe được tụi nó nói cái gì đó

- Ê, mà không ngờ hén. Tao thật sự không ngờ đó

- Uk, phải nói con Thiên số lớn mạng lớn thiệt.

- Thiên nào? - Một đứa trong đám hỏi

- Hỏi zậy cũng hỏi, Thiên lớp tao á. Nhỏ 20 tỉ á

- Uhm… tao nhớ rùi, nghe nói nó chết rùi mà

- Chết cái đầu mày. Người ta còn sống sờ sờ...

Nghe tới đó hắn chạy đến, nắm tay thằng Khang lại

- Khang, mày nói gì nói lại tao nghe

- Ủa, mày hả Nam. Ăn mặc đẹp ghê ta

- Tao hỏi hồi nãy mày nói Thiên sao? Còn sống là sao, nói rõ hơn đi – hắn nóng lòng

- Hằng hok nói gì mày nghe hết hả? – Khang ngạc nhiên

- Nói gì? Có chuyện gì? Thiên sao? nói tao nghe đi.

- Mày hỏi Con Hằng đi, tao nghĩ nó rõ hơn tụi tao. Tụi tao chỉ biết là Thiên còn sống thôi…

Tức thì hắn buông tha cho thằng bạn, móc điện thoại ra gọi Hằng.

Tít……tít……tít…

- Alo, Hằng nghe đây, có gì không Nam?

- Thiên…Thiên còn sống, đúng không?

- Uhm

- Sao Hằng không nói cho Nam bít? – hắn giận dữ

- Hằng cũng mới gặp nó đây thui…

- Cô ấy ở đâu?

- Hằng không biết, nó không nói…

- Hằng biết gì về Thiên nói Nam biết đi

- Xin lỗi nhưng nó kiu đừng cho Nam biết…

- Bây giờ Hằng nói không? Vậy thì chúng ta không còn là bạn nữa…

- Oái thôi được rùi, chuyện là @#%^&*&^%$###$%^&&&%^%$##

Hằng kể hắn nghe hok sót một chi tiết nào. 30 phút sau

- Là zậy đó. Nó không mún nói với Nam vì nó mún Nam tự nhận ra nó. Nó nói dù có bảo nó là Thiên Nam cũng hok tin đâu… nó nói… mấy lần truyền máu… khó chịu lắm… đau lắm… nhìu lần như mún chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến Nam… nó đã cố… bây giờ nó là người thừa kế tập đoàn của cha mẹ quá cố…tất cả chỉ có nhiêu đó thui. Hằng xong nhiệm vụ rùi. Bye Nam nha

- Uhm… cám ơn Hằng…

Hắn tắt máy, trong lòng trống rỗng. sao hắn ngu thế khôngbít. Hắn đã từng biết nó là cô chủ nhỏ tập đoàn HT, vậy mà lại không nhận ra. Thật là… vậy là nó còn sống… hắn mừng lắm, vậy là từ nay hắn không con mong đợi mỏi mòn nữa. Hắn chạy lại chỗ hồi nãy để tìm nó, nhưng không thấy nó đâu nữa, nó đi đâu chứ. Tối như thế này rùi còn gì. Chắc chắn là nó không trở lại buổi tiệc đâu, Hắn hỉu nó mà. Vậy thì nó đi đâu chứ? Phải chi hồi nãy hắn không xua đuổi lạnh lùng với nó. Nó đã tỏ rõ bản chất chằn của nó vậy mà hắn không nhận ra.

Hắn chạy khắp các ngốc ngách kiếm nó. Tự nhiên hắn sợ, hắn sợ đánh mất nó một lần nữa, sợ nó sẽ lại rời ra hắn lần nữa. hắn chạy như điên, xoay vòng vòng, mắt nhìn dáo dác xung quanh. "Thiên ơi em đâu rồi, em đi đâu rồi hả? ra đây đi, anh còn nhìu chuyện muốn nói với em lắm Thiên ơi. Một năm qua anh nhớ em lắm…em đâu rồi hả, ra đây đi chứ"

liệu hắn có tìm thấy nó không? ruốc cuộc nó đã đi đâu? chuyện gì sẽ xảy ra cho nó?

2BOF phiên bản việt phần 8 Empty Re: BOF phiên bản việt phần 8 Tue May 17, 2011 11:43 am

Jubior_Ri0

Jubior_Ri0
Thành Viên Vip
Thành Viên  Vip

hết rồi các ban ah
kết thúc thật là dô duyên 12c8

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết